Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Chứ không phải hắn leo lên giời. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Nhưng nó không còn ở đó. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.
Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Mai đi học về phải cạo râu. Không có thời gian để sửa chửa.
Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.