Đối với họ, cuộc sống không có niềm hy vọng. Hôm nay nó ở đây, nhưng ngày mai nó đến nơi khác rồi. Tarkad, con trai của ông Azure, chắc hẳn cũng đã nghĩ như thế.
Đến xế chiều, ông đã đến gần bức tường thành đồ sộ đang xây dở dang và nhìn những dòng người, giống như những đàn kiến đen đang nối nhau trên các bậc thang nghiêng nghiêng bám dọc vách tường. - Vâng! – Con đáp lại – Mong muốn lớn nhất của tôi hiện nay là tích lũy đủ số vàng trước đây cha tôi đã cho tôi. “Nhiều năm trước đây, khi tôi còn trẻ và mới lập gia đình.
Mặc dù cho họ vay không nhiều hơn một hào, nhưng tôi cũng lấy một vật gì đó để làm bằng chứng. – Tôi luôn cầu chúc bà được bình an và hạnh phúc. Tôi tin tưởng rằng, mình có quyền thụ hưởng tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Nói xong, ông Algamish lại nhìn thẳng vào mắt tôi và không nói thêm gì nữa. Vì vậy, chị tôi bảo tôi cho chồng chị ấy vay số vàng này để buôn bán. Anh ta từng bị bắt và bị bán làm nô lệ vài lần nên có rất nhiều kinh nghiệm.
– Sharru Nada đáp lại. Nếu các bạn làm như vậy, thì tôi bảo đảm rằng túi tiền của các bạn rồi cũng sẽ căng phồng lên. – Mathon vừa nói, vừa cầm lên một đoạn dây thừng đã thắt thành gút.
Mà thật ra, họ sống cũng không khác gìèo khó. Họ xem công việc như kẻ thù. - Bây giờ ông hãy cho tôi biết điều mà ông đã hứa – Tôi nói với ông Algamish khi ông ta đến lấy các thẻ đất sét.
Sau đó con, cháu và chắt của chúng cũng làm việc cho bạn, khiến tiền bạc của bạn không ngừng gia tăng, tài sản của bạn ngày càng lớn mạnh”. Thêm nữa, mặc dù đã chung sống với nhau nhiều năm, nhưng tôi vẫn không sinh được một mụn con nào. Thế nhưng, thân hình rắn chắc và vạm vỡ của Bansir vẫn cứ ngồi bất động.
Những ngưới bán lẻ thì mang hàng hóa đi khắp nơi rao bán. Đối với những người biết tiếp thu sự khôn ngoan, biết suy đoán và kiên trì, đồng thời chịu khó làm việc và tuân theo các quy luật của vàng thì cuối cùng chắc chắn các bạn sẽ có Đôi mắt của Hadan Gula lộ vẻ tức giận.
Không gian như chùng xuống, không một ai lên tiếng trả lời. Nói xong, ông Arad rút mảnh đất sét từ trong cái áo choàng ra, trên đó có khắc rõ số tiền chuộc ông, rồi nâng lên khỏi đầu và ném mạnh xuống. – Ông chủ của tôi đánh giá đúng năng lực của tôi, nên đã cho tôi làm quản lý.
- Ối chà! Những thứ ấy bây giờ ở đâu cả rồi, anh Megiddo? – Zabado giễu cợt. Và chỉ sau một thời gian ngắn, Nomasir cũng trở nên giàu có và trở về Babylon đoàn tụ với gia đình. Không biết đứa nô lệ này có thể dắt được lạc đà không?